Bài dự thi “Hành trình kết nối tâm hồn với thiên nhiên” của bạn Trần Quang Phát
Niềm đam mê với thiên nhiên của tôi bắt đầu từ những quyển sách phiêu lưu với khung cảnh đẹp về núi rừng và thiên nhiên, tôi vẫn nhớ bức tranh ngày bé mình tự vẽ ra về cô bé Perrine một mình cô đơn trong rừng sâu bí ẩn, nơi có bầu trời đêm mùa hè đầy sao lấp lánh trong “Trong gia đình”. Là những con sông êm đềm được trải dài hai bên bờ với những bụi hoa dại nhiều màu sắc, là những vùng quê yên bình có ánh trăng mùa hè soi sáng con đường nơi cậu bé Rémy và cụ Vitalis đã chu du qua trong “ Không gia đình”. Cứ thế ngày càng nhiều các bức tranh làm động lực cho tôi nuôi dưỡng khao khát chinh phục được thiên nhiên của bản thân.
hưng những điều đó mới chỉ thoả mãn phần nào được thị giác, tôi đã luôn ao ước rằng một ngày nào đó, chính tôi cùng đôi chân của mình sẽ đi vào những bức tranh thực sự. Một khi như thế, tôi sẽ thinh lặng và tận hưởng được các giác quan khác về thiên nhiên- lắng nghe được âm thanh của rừng: tiếng côn trùng, tiếng chim, tiếng mưa rơi qua kẽ lá. Tôi sẽ hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương hoa rừng ngọt ngào, mùi thơm của lá cây, mùi cỏ dại, mùi ẩm mốc trên những thân cây hàng chục, hàng trăm năm tuổi nơi rừng thiêng. Nếm thử những loại trái lạ mọng nước có vị hơi chát, những loại rau rừng đắng nhẹ cùng với vị tiêu rừng thơm lừng, làm bừng hương vị của những món ăn. Chính lúc ấy, bản giao hưởng của núi rừng đang được cất lên…
ôi có thể sẽ vẫn chưa biến những ước muốn đó thành hiện thực nếu không biết tự tạo cơ hội cho bản thân, hơn thế nữa, mọi thứ dường như được được sắp đặt bằng bàn tay vô hình mà khi nghĩ lại, tôi vẫn không thể giải thích nổi. Trong một lần vô tình tôi đọc được bài chia sẻ của bạn mình về hành trình Trekking trên con đường mòn huyền thoại của người K’ho, có một sự cuốn hút bí ẩn mê hoặc, khiến tôi tò mò và muốn tìm hiểu sâu hơn. Điều gì đó trong những thứ giản dị, đơn sơ như con đường mòn của anh em đồng bào lại có sức hấp dẫn tôi, hơn là những đại lộ hoa lệ, những con đường lớn xa hoa nơi thành thị. Tuy nhiên, với khả năng tài chính lúc ấy, tôi biết mình không thể chi trả hết chi phí cho hành trình ba ngày hai đêm. Sau một buổi suy nghĩ về thứ gọi là cơ hội, tôi quyết định nhắn tin xin được phụ việc cho đoàn, may ra có thể được bớt một khoản nào đó. Nhưng, còn hơn cả thế, anh Cường (Leader) nhận tôi với công việc phụ tour và tôi tham gia cùng đoàn mà không phải chi trả thêm khoản nào, thậm chí đề nghị cho tôi một công việc lâu dài cùng anh với mức lương xứng đáng nếu tôi thật sự yêu thích công việc này. Thật sự nhiều lúc tôi nghĩ mình vẫn chưa ăn ở đủ lương thiện để gặp được những người tốt như anh, không những được tận tình hướng dẫn cách chuẩn bị hành trang đi rừng, cách chăm sóc mọi người trong đoàn, anh Cường còn chia sẻ rất nhiều về kinh nghiệm làm việc, cách thiết lập quan hệ với mọi người xung quanh. Vậy mới thấy được rằng cả những con người yêu thiên nhiên cũng mang trong mình sự dung dị, bao la cùng tấm lòng vĩ đại như núi rừng.
Cảm giác lần đầu tiên khi thật sự được đứng giữa cánh rừng hoang sơ, hùng vĩ làm tôi thấy mình nhỏ bé hẳn đi, như đứa trẻ được mẹ bảo bọc che chở, trong lòng tôi bình yên nhẹ nhàng đến lạ. Đầu óc tôi không còn vướng bận những lo toan mưu sinh thường ngày, không vương chút sân si xô bồ của cuộc sống vội vã. Tôi cứ thế thả lòng mình lang thang trên con đường mòn đầy lá khô và cỏ ướt đẫm, đâu đó tiếng chim hót véo von gọi nhau, trên đầu là tiếng hạt mưa chạm vào lá cây kêu tí tách, những giọt mưa tinh khiết trong lành nuôi dưỡng bao cánh rừng Tây Nguyên. Mặt trời xuyên từng tia nắng óng ánh qua tán cây làm cho chúng tôi thêm ngỡ ngàng, rung động trước vẻ đẹp của thiên nhiên.
Hoàn toàn bị chinh phục trước bản giao hưởng tráng lệ cùng khung cảnh tuyệt mỹ trước mắt, tôi hết lời ca ngợi bàn tay kỳ công của tạo hoá, mọi thứ như thể là sự sắp xếp có chủ đích về thời gian lẫn không gian làm tôi cảm thấy mình thật may mắn và hạnh phúc.
Si mê, say đắm với núi rừng là vậy nhưng tôi chưa thể gắn bó lâu dài cùng những tour trekking, chỉ có thể sắp xếp để thư giãn và làm mới lại bản thân khi có dịp quay lại Đà Lạt thăm bạn bè. Tôi hiểu rất rõ nhờ những trải nghiệm quý báu ấy đã giúp tôi trưởng thành như thế nào, thay đổi bản thân với những suy nghĩ tích cực hơn, tôi chọn cho mình con đường tiếp tục phát triển bản thân để xa hơn nữa, một ngày nào đó chính tôi cũng có thể góp sức mình bảo vệ những cánh rừng hoang sơ, hùng vĩ và cả những kỳ quan khác của mẹ thiên nhiên. Và hơn hết là tạo điều kiện cho những bạn trẻ khác có cùng đam mê đến với thiên nhiên như cách anh Cường đã cho tôi cơ hội.