Nhắc tới trekking là nhiều chị em vẫn e ngại khi tưởng tượng đến việc phải trèo đèo, lội suối, băng rừng, toàn thân thấm đẫm mồ hôi mà bàn chân lại vương mùi bùn đất. Trước lúc đi cứ nghĩ rằng leo núi là rất vất vả, đối với chị em bánh bèo đây bình thường leo bộ vài tầng cầu thang đã thở hổn hển thì sức đâu ra mà leo núi, đi bộ cả quãng đường dài như thế.
Nhưng mà thôi trên tinh thần thì cứ đi rồi sẽ biết chứ ở nhà suy nghĩ vẩn vơ rồi lại chẳng muốn đi nữa. Sau khi làm xong công tác tư tưởng thì cũng chuẩn bị đủ thứ đồ trekking nào nón, găng tay, ba lô trợ lực, kem chống nắng,...mặc dù tâm trạng cũng có chút lo lắng xen lẫn hồi hộp vì lần đầu trekking, mà dù sao cũng đã lỡ đăng kí rồi thì cứ đánh liều mà đi thôi.
Vừa đặt chân đến điểm trekking cùng đoàn đã được hít ngay cái không khí mát lạnh buổi sáng sớm có chút sảng khoái, đồng bọn kế bên cứ bảo "hít cho đã đi, không khí sạch đấy", thế là lại được dịp làm sạch lồng ngực mà bao lâu bị tích tụ bởi khói bụi ô nhiễm ở thành phố.
Thử thách lớn nhất vẫn là 5km đầu tiên, khi bước chân khá nặng nề và hơi thở dồn dập, tim đập nhanh thì bạn guide trong đoàn đã trấn an, hỏi han và tiếp thêm động lực để tiến về phía trước. Có đôi lần hụt hơi giữa chừng vì dốc cao, hay những đoạn chụp ếch vài lần và cứ tưởng bị bỏ lại phía sau nhưng nghĩ đến khoảnh khắc chinh phục được núi cao thì tâm trạng đầy hứng khởi trở lại. Thoảng chút hương rừng quanh đây hòa cùng tiếng gió thổi qua tán cây đu đưa theo nhịp điệu ngân vang, cảm thấy cơ thể như bừng tỉnh xua tan đi cơn mệt mỏi suốt chặng đường.
Đi về rồi mới thấy bất ngờ vì mình đã vượt được giới hạn bản thân, khám phá ra được nhiều thứ mình có thể làm được, không còn sự sợ hãi, e ngại như lúc đầu nữa mà thay vào đó là năng lượng tích cực, phấn khởi khi đạt được điều mình muốn. Mà đi về xong lại bị nghiện, muốn đi thêm nhiều lần nữa. Các bạn thấy đó, ai bảo bánh bèo là không thể băng rừng, vượt suối nào?
Bánh bèo vẫn cứ tự tin trekking thôi đúng không các chị em!